Trang Chủ

Wednesday, January 22, 2014

Khắc Phục Thói Sao Lãng (2 - Pomodoro)

Hằng ngày, đúng là như vậy, hầu hết mọi ngày tớ vẫn luôn luôn không thể hoàn thành tốt tất cả công việc mà mình đã đặt ra trong kế hoạch, bởi tớ được dạy rằng tớ phải thực hiện công việc quan trọng nhất trước tiên. Đấy, cũng vì nó là việc quan trọng nhất, nó vẫn thường là việc khó nhai nhất, tớ nghĩ tới nó là đã phát mệt lên rồi, và tớ nhận thấy rằng việc khó khăn nhất chính là việc bắt đầu nó, bởi cái đầu tớ lợi dụng ngay lúc tình thế khó khăn đó, nó lựa ra bao điều cám dỗ để sao lãng tớ, và thế là tớ bắt đầu sao lãng, nào là sao lãng qua đọc sách, rồi đọc báo, rồi blog, rồi facebook, rồi ... hàng ngàn thứ khác nữa ...

Tớ nghe về doanh số của tập đoàn IBM, họ luôn bán hàng được nhiều nhất, bởi... vì họ đặt ra quota thấp, quota thấp nghĩa là áp lực lên họ thấp, vì vậy họ không cảm thấy bị áp lực, nên họ luôn bán được hàng, phương châm của họ là: hãy tạo một quota thấp để bạn có thể thành công mỗi ngày. Ồ, chính vậy, tớ không thành công mỗi ngày bởi tớ hi vọng quá nhiều, tớ mong muốn hoàn thành nhiều thật nhiều công việc, mà tớ đã quên rằng, tớ cũng chỉ là một người bình thường như bao người mà thôi.

Cũng giống như một tác giả với hơn 50+ cuốn sách best-seller đã nói với tớ rằng, bí mật để thành công của ông là: chỉ viết 2 trang dở hơi mỗi ngày. Vậy đấy, việc của ông chỉ có 2 trang mỗi ngày, không có gì áp lực, điều đó làm ông thoải mái viết thường xuyên hơn nữa.

Hãy bắt đầu nhỏ. Tớ thích điều này, và tớ càng thích hơn nữa một kỹ thuật vô cùng nổi tiếng tên là Pomodoro do sếp Francesco Cirillo sáng tạo ra trong những năm thập niên 80 thế kỉ trước, đã giúp tớ rất nhiều trong việc tránh những sao lãng liên tục pop up trong đầu tớ.

Đây là một công cụ giúp người dùng có được sự tập trung tối đa, sáng tạo tối đa mà hạn chế tối thiểu căng thẳng để hoàn thành nhanh chóng một công việc, hay một dự án nào đó. Quy trình vô cùng đơn giản, ứng với mỗi dự án, tớ sẽ chia nhỏ ra thành những giai đoạn nhỏ hơn, sao cho trực giác bảo tớ rằng, tớ có thể hoàn thành mỗi giai đoạn trong vòng 25 phút. Mỗi giai đoạn này được gọi là một “Pomodoro : Work section”, sau đó nghỉ 5 phút, giai đoạn nghỉ gọi là “Pomodoro : Break section”.

Công cụ này được hình thành dựa trên những nghiên cứu về não bộ, các nghiên cứu chứng minh rằng, não bộ sẽ làm việc hiệu quả hơn theo kiểu chạy nước rút, tập trung tuyệt đối trong vòng 25 phút, sau đó nghỉ ngơi thư giãn lại trong vòng 5 phút là đủ lấy lại sức, và làm tiếp 1 giai đoạn Pomodoro 25 phút nữa. Và sau 115 phút (4 giai đoạn Pomodoro 25 phút và 3 giai đoạn nghỉ 15 phút) thì nghỉ dài hơi hơn một chút là 15-20 phút liền. Nhấn mạnh rằng, không có ngoại lệ, không được làm ít hơn hay quá 25 phút. Nếu lỡ có gì ngắt quãng tớ, thì nguyên tắc là phá bỏ đoạn Pomodoro  đó, khi bắt đầu lại thì sẽ là giai đoạn Pomodoro  khác. Và cũng nghỉ không quá cũng như không ít hơn 5 phút, vì những khoảng nghỉ ngơi thường xuyên như vậy sẽ giúp đầu óc chúng ta thoải mái và tập trung trở lại. Theo như trang web chính thức về Pomodoro , thì công cụ này sẽ đạt được hiệu quả ngay lập tức trong 1 đến 2 ngày, và sức mạnh thực sự của nó sẽ được chúng ta cảm nhận nếu duy trì liên tục từ 7 đến 20 ngày.

Và tớ luôn nhớ rằng, trong 5 phút nghỉ ngơi, tớ không nên sử dụng máy tính để giải trí như đọc báo, facebook hay xem phim, bởi chúng có thể gây sao lãng và khiến tớ sẽ giải trí quá 5 phút, cũng như phá vỡ Pomodoro 25 phút tiếp theo. Việc này nếu xảy ra thường xuyên sẽ rất có hại, bởi nó sẽ khiến tớ cảm thấy thất bại và bỏ việc áp dụng kỹ thuật tuyệt vời này. Thay vào đó, tớ có thể sử dụng 5 phút để đi lại, vùng vẫy tay chân hay ngồi tĩnh tại trong 5 phút, miễn là đầu óc ngừng nạp thông tin vào là được.

Về việc áp dụng cho cá nhân,

Tớ có thể sử dụng cho smart phone thông qua app như: https://itunes.apple.com/us/app/pomodoropro/id340156917?mt=8 [cái này tớ chưa áp dụng nhưng tớ thấy người ta quảng cáo tớ rất thích)
Hoặc trên máy tính, tớ có thể sử dụng app Start Timer: http://gtd-timer.com/ [tớ đã sử dụng cái này đã quá nửa năm rồi, và ngay lúc viết blog này, nó đang được mở ở chế độ Pomodoro: Working section đấy :'')]. Dưới đây là một vài hình ảnh tớ chụp cho app tuyệt vời này:

Thursday, January 16, 2014

Khắc Phục Thói Sao Lãng (1 - Zen)

Vài tháng qua tớ cảm thấy trong người luôn mơ hồ, lý do chính bởi tớ ham làm việc, nhưng lại bị kẹt cái Luận văn, “bỏ thì thương, vương thì khổ” chính là đây.

Ngày qua ngày, tớ làm việc không tập trung hết sức, đọc sách không tập trung hết mức, rèn luyện kĩ năng không tập trung hết mức, tập thể dục không tập trung hết mức, vì lúc nào em luận văn cũng chen chân vào thì sao tốt mấy cái khác cho được. Nhưng khi đi làm về nhà thì tớ lại quá mệt rồi, mà mệt này là do lo nhiều chứ không phải làm nhiều đâu, có gì đâu mà làm, việc nhẹ như tênh mà, rồi tớ thích đọc sách hơn, đọc tin đầu tư tài chính hơn,... nên tớ lại khất luận văn sang ngày hôm sau. Tớ vẫn muốn bỏ cái thạc sĩ này ngay từ ngày bắt đầu học ngày đầu tiên, nhưng dây dưa mãi đến bây giờ bởi trong tớ không cho phép tớ từ bỏ, nó luôn nhắc nhở tớ rằng, cho dù phần thưởng là không gì cả nhưng vẫn phải hoàn thành nó, ít nhất là vì tớ đã bắt đầu nó. Từ bỏ là một thói quen thật không tốt chút nào.

Tớ vẫn giữ thói quen thiền Vipass từ tháng Tám năm ngoái, mỗi ngày vài phút. Và mỗi khi bắt đầu, tớ lại thấy mình dâng trào lo lắng, tâm trí tớ chạy điên cuồng, tim đập nhanh hơn và mạnh hơn nữa. Tớ cảm thấy mình có quá nhiều thứ phải làm, và tớ lại cảm thấy lo lắng hơn. Thật may mắn thay, tớ đã được học cách đối phó với những thứ không hay ho này, sau mỗi lần thiền xong, tớ lại cảm thấy bình an, và tớ tin rằng, tớ vẫn đang bình an lắm.
Thế mỗi lần cậu cảm thấy lụt việc, hoặc hỗn độn nhiều thứ trong đầu, cậu thường làm gì? Hay ít ra cậu nghĩ cậu nên làm gì? Dưới đây là một số cách hữu hiệu với tớ, hy vọng có thể giúp ích được gì cho cậu:
1. Tin tưởng vào thời khắc hiện tại. Người ta thường nói, lo lắng thực ra là một nỗi sợ, hoặc một đống nỗi sợ, sợ rằng ta sẽ bị gì đó trong tương lai, ví dụ như, tớ sợ rằng tớ sẽ không có bằng Thạc sĩ thì đường công danh sẽ không thuận lợi hơn người khác, rồi sợ rằng, nếu tớ dành thời gian cho cái bằng cấp này thì tớ sẽ mất cả một năm dài không bồi dưỡng cho các mặt khác, như các kỹ năng lãnh đạo, quản lý, quan hệ, kinh nghiệm nghề nghiệp,... Nghĩa là sao? Nghĩa là thiếu sự tin tưởng vào tương lai, tớ thiếu sự tin tưởng vào một tương lai tốt đẹp vẹn toàn. Và cậu biết gì không? Tớ khám phá đó không phải là gốc rễ, gốc rễ là tớ đang thiếu sự tin tưởng vào ngay giây phút hiện tại này. Nếu hiện tại không ổn, nếu tớ không ổn ngay lúc này, thì một chốc nữa cũng không ổn, và nhiều chốc nữa sẽ tạo ra điều gì đó đổ bể trong tương lai. Nhưng tớ đã được dạy rằng, nếu ta thực hiện tốt nhất công việc hiện tại, tương lai rồi sẽ tự lo cho nó. Vì vậy tớ tin tưởng vào hiện tại, tin rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Cậu tập thử xem nào, ngồi xuống, nhắm mắt lại vài phút và nhìn những gì xung quanh, nhìn hơi thở, nhìn những cảm giác, nhìn những suy nghĩ trong đầu. Cậu thấy không, mọi thứ cơ bản vẫn ổn, vì nếu không ổn thì cậu đã không ngồi đây nhìn bài viết này đâu, và tớ cũng ổn, vì nếu tớ không ổn thì tớ cũng không type bài note này. Và nếu thời khắc này ổn, thì thời khắc tiếp theo cũng sẽ ổn thôi, và tiếp theo nữa. Và tiếp nữa. Chúng ta chỉ thường nghĩ về một tương lai tồi tệ trong khi thực ra không có gì xảy ra mà thôi. 
2. Ngồi thiền tĩnh tâm trong vài phút. Thật trớ trêu thay, mỗi khi tớ cảm thấy có quá nhiều thứ phải làm, thì tớ lại lao đầu vào mớ hỗn độn để rồi ngày qua ngày cuồng quay trong đó. Thực ra tớ đâu muốn, nhưng có gì đó thúc đẩy tớ phải làm việc, làm nhanh lên, gấp lên kẻo không kịp, một list công việc phải làm quá dài, việc này cố làm trong 2 phút, cố làm trong 5 phút, cố trong 15 phút, rồi lại cố trong 2 tiếng. Rồi ... mệt mỏi, rồi lại hỗn độn. Vì tớ vẫn là con người, tớ vẫn phải biết mệt, biết đau, và biết nghĩ đến những điều tiêu cực. Tuy nhiên tớ nhận thấy rằng, chỉ cần ngồi tĩnh tại trong vài phút, cho dù là 3 phút hay 5 phút, thì điều đó cũng giúp tớ kéo lại với hiện tại rất nhiều, và giờ đây, những phút này là những phút quý báu nhất trong ngày của tớ. Thay vì tâm trí tớ chạy theo những điều gì đó mơ hồ trong tương lai, tớ lại có cơ hội kéo nó về với hiện tại. Và hiện tại thì vẫn ổn, kiểm tra bản thân mình, tớ vẫn đang thở đều, cơ thể tớ đang được thư giãn, chỉ có vài cảm giác ngứa ngáy nhẹ nổi lên rồi mất đi mà thôi. Và thời điểm này, tớ đang thực sự rất bình lặng với mỗi việc      là ngồi quan sát, quan sát mà thôi. Mọi thứ đều rất ổn, duy trì thực tại khi tâm trí vẫn cố đi lang thang... 

Friday, November 1, 2013

Những Kẻ Không Nhà

Tụi nó chạy loanh quanh, ngày đi làm, đêm học tập, bằng cấp, chứng chỉ, nhậu nhẹt, quan hệ... Tụi nó chạy lòng vòng thành phố vì bao chuyện gì đó, tụi nó luôn làm mọi thứ để đạt cố gắng đạt được thứ mà người người gọi là thành đạt đấy thôi...

Tụi nó đã lớn rồi, ko bao giờ tụi nó để bất cứ ai trên vượt mặt mình. Bên trong luôn cố gắng nuôi dưỡng một tấm lòng đạo đức Khổng, Mạnh. Bên ngoài luôn cố gắng rèn luyện mặt dày sao cho càng mài càng dày như Lưu Bị và tâm can đen nhánh, sao cho càng rửa càng đen của Tào Tháo mà thôi. Ngay cả xong một kèo thơm tụi nó cũng chỉ kéo nhau đến Quán Sông Trà để ăn mừng bữa cơm gà mà thôi, ăn gì cũng gọi là ăn vậy...

Ăn nhanh nói lẹ, đêm nay tụi nó không về nhà. Tụi nó kể nhau nghe những chuyện ở nơi làm việc, những thành công nho nhỏ mà tụi nó đạt được sau gần 3 năm ra trường. Tụi nó hình như đang dần trở thành người giỏi nhất nơi làm việc của tụi nó...

Nó nói, ‘Nhớ ngày nào đi học, ông trời đã ban cho tụi nó tinh thần luôn phải là người học giỏi nhất, tinh thần ngày ấy thật tuyệt... nhưng khi ra trường, bởi không quen sự vùi dập của cuộc đời, đôi lúc thối chí, tụi nó chỉ cần vài ba hạt thóc ăn qua ngày là đủ,... nhưng thật may, dòng đời đưa đẩy, nay tụi nó đã lấy lại được tinh thần năm ấy, tinh thần phải trở thành người xuất sắc nhất trong lĩnh vực của tụi nó.’

Lòng nó rộn ràng, không biết bạn nó có nhận thức được không, nhưng nó nhận thức rõ tuổi 25, tụi nó đã qua mùa xuân của cuộc đời với hạt giống đã chọn, tụi nó đã bắt đầu tiến vào mùa hạ đầy nắng gió và sâu bọ, chiến đấu không khoan nhượng với cuộc đời để tiếp tục nuôi dưỡng hạt mầm kia thật xanh tốt. Năm 35 tuổi, mùa hạ của tụi nó sẽ chấm dứt và mùa thu sẽ bắt đầu…

Cả 2 cùng cười, lòng vui khôn xiết, liếc nhìn vào bầu trời đêm xa vợi, nhanh nhảu bạn nó dành gọi trả tiền rồi chúng nó lại tiếp tục lủi xe vào con đường kia, đêm nay tụi nó không về nhà...


Tuesday, October 1, 2013

Niagara - Dòng Sông Hiền Hòa...

Ngày xửa ngày xưa, bên dòng sông Niagara xinh đẹp, có một người đàn ông ngồi trên một con thuyền nhỏ. Dòng nước thật trong xanh, tĩnh lặng, nước trôi lăn tăn, cá nhảy chim lượn 2 bờ, trên trời chim chóc bay quanh, đua nhau hót, những ánh nắng ban mai tỏa khắp mặt sông, một bầu trời không một gợn mây nào. Anh ta rờ tay vào mặt nước, wow, mát mẻ làm sao, sảng khoái làm sao. cuộc đời ban cho con người có những khoảnh khắc tuyệt vời này sao?

Anh ta bước vào chiếc thuyền xinh đẹp của mình, và rẽ mái chèo lướt sóng ra sông. Không có gì làm anh ta lo lắng bấy giờ, cuộc đời tuyệt diệu. Anh nằm xuống, nhìn trời nhìn mây, tự do thả tâm hồn mình bay xa, bay cao, bay mãi. Dòng nước gợn lăn tăn nhẹ nhàng, thuyền anh trôi chầm chậm, wow, những con cá hồi đầy hứng thú búng lượn trên mặt sông, 2 rừng cây bên bờ lắt lư theo những cơn gió thu, lá rơi nhẹ nhàng, chim muông đua hót. Đời tuyệt làm sao, đời tuyệt làm sao…

Thuyền cứ trôi theo dòng nước vô định, mọi dòng nước rồi sẽ về nơi nguồn cội của nó, bằng một sức mạnh kì lạ và bí ẩn nào đó.

Trong khoảnh khắc tuyệt vời của cuộc đời, anh ta vẫn không để ý rằng con thuyền của mình đang di chuyển nhanh hơn một xíu, vì sao? Vì dòng nước thật vẫn còn tĩnh lặng, nước vẫn còn trôi hiền hòa, cá nhảy chim lượn 2 bờ, trên trời chim chóc bay quanh, đua nhau hót, lá rụng đôi bờ, cây đong đưa trong gió, những ánh nắng ban mai tỏa khắp mặt sông, một bầu trời không một gợn mây nào… Thật tuyệt, đời thật tuyệt. Anh ta cần thư giãn một lúc nữa, một khoảng thời gian quý báu này, tận hưởng cuộc sống này, anh cần thư giãn thêm chút nữa, không có thời gian cho lo lắng lúc này, anh quên đi tất cả những khó khăn trong cuộc sống, anh cần thưởng thức, hòa quyện cùng vẻ đẹp của thiên nhiên, dòng nước thật vẫn còn tĩnh lặng, nước vẫn còn trôi hiền hòa, cá nhảy chim lượn 2 bờ, trên trời chim chóc bay quanh, đua nhau hót, lá rụng đôi bờ, cây đong đưa trong gió, những ánh nắng ban mai tỏa khắp mặt sông, một bầu trời không một gợn mây nào… Thật tuyệt, đời thật tuyệt.

Không một chút ưu tư suy nghĩ, thì bất chợt, có một dao động nhỏ, tiếng động ở một nơi xa xôi nào đó, có điều gì đó trong tâm trí anh ta muốn kéo anh ta lại với hiện tại, dao động nhỏ thôi, rất nhỏ, và nó vẫn không đủ sức kéo anh ta quay lại. Vì sao? Anh ta cần thư giãn một lúc nữa, một khoảng thời gian quý báu này, tận hưởng cuộc sống này, anh cần thư giãn thêm chút nữa, dòng nước thật vẫn còn tĩnh lặng, nước vẫn còn trôi hiền hòa, cá nhảy chim lượn 2 bờ, trên trời chim chóc bay quanh, đua nhau hót, lá rụng đôi bờ, cây đong đưa trong gió, những ánh nắng ban mai tỏa khắp mặt sông, một bầu trời không một gợn mây nào… Đời thật tuyệt, đời thật tuyệt làm sao…

Ồ, tiếng động khi nãy, tiếng động khi nãy, càng lúc càng lớn dần, anh ta giật mình, bản năng của anh thúc anh nhảy thót dậy, ồ, có gì đó ở nơi xa xa hút mắt kia, chỉ trong nháy mắt, anh ta đã nhận ra, thuyền trôi, phách lạc, chim muông đâu, 2 bờ đâu, cá nhảy đâu rồi, quanh anh toàn là nước, không chỉ tiếng động ngày càng gầm vang khi nãy, mà còn dòng nước chảy mạnh, anh gào thét: Dòng chảy hiền hòa tĩnh lặng ban nãy đâu rồi? Và anh nhìn quanh, đôi bờ sông ngày càng xa anh, hình như nó đang trôi theo hành trình riêng của nó, anh trôi theo dòng đời của anh…
Nước chảy càng mạnh, trên thuyền anh ta không có cái motor nào, chỉ độc một mái chèo bé nhỏ, anh dường như quá bé nhỏ trước dòng nước hung tàn, anh cố sức bình sinh chèo ngược dòng nước, tay chân anh quạt nước, sức anh tuôn chảy theo mái chèo, và bị dòng nước mênh mông hút sạch. Tay chân ra sức chèo, nhưng đầu óc anh đã cuồng loạn, anh là hét lên, chuyện gì đang xảy ra vậy? chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh đã ra đi ở một nơi hiền hòa, tươi đẹp và anh đến với một con ác quỷ, nơi của nó cả quỷ thần cũng phải kinh sợ.

Tiếng gầm của nó át mọi tiếng động khác, bọt tung trắng xóa, những dòng xoáy rất mạnh. Anh ta đã rơi vào miệng vực của dòng thác Niagara hùng vĩ nhất thế giới, nơi mà mỗi giây, có hàng triệu tấn nước tuôn chảy xuống vực sâu của nó.

Vào giây phút đó, tâm trí thất thần và cảm xúc hoảng loạn của anh ta lóe lên một câu hỏi:  “Tại sao ban nãy, tại nơi hiền hòa đó, anh ra không định sẵn đường đi cho mình, tại sao không nghĩ về đích mà anh ta sẽ đến, tại sao không chuẩn bị motor trước khi ra đi, tại sao…, tại sao…,” Và anh cùng con thuyền nhỏ lao vào cái miệng không đáy của dòng Niagara hùng vĩ, anh ta chết đi cùng tiếng gầm cực kì dữ dội của nó, cùng những dòng nước bọt trắng xóa, kéo dài hàng cây số của nó”

Và trên kia, 2 bờ của dòng Niagara xinh đẹp, dòng nước thật vẫn còn tĩnh lặng, nước vẫn còn trôi hiền hòa, cá nhảy chim lượn 2 bờ, trên trời chim chóc bay quanh, đua nhau hót, lá rụng đôi bờ, cây đong đưa trong gió, những ánh nắng ban mai tỏa khắp mặt sông, một bầu trời không một gợn mây nào… Thật tuyệt, đời thật tuyệt.... 


Saturday, November 10, 2012

Nỗi Đau Không Tên

Xuân sang Thu, rồi lại đến Đông, bao khó nhọc không ai chia sẻ cùng người. Thân gầy gò, tóc chuyển sang bạc. Nay người đã đi đâu ...
Để lại đây bao bùi ngùi. Đã bao lần tôi bật khóc. Xin hỏi sức chịu đựng của con người là đến đâu. Cuộc đời thú vị quá cũng đau đớn quá.
Nếu có gì xin hãy nói ra, tại sao âm thầm chịu đựng như vậy? Hay người đã nói mà tôi ko nghe rõ...
Xin cho tôi biết phải làm sao?

Thursday, August 23, 2012

Honesty Is A Very Expensive Gift Don't Expect It From Cheap People

Hi my blog, đã rất lâu rồi nhỉ, thường thì tớ quên cậu rồi, nhưng khi muốn ghi lại điều gì đó trải qua trong đời, tớ lại nhớ đến cậu, cậu như cuộn phim chụp lại những cảm xúc trong những quãng đời của tớ vậy. Hôm nay, tớ muốn nói về 1 đức tính mà ở tuổi này tớ rất trăn trở, nhưng tớ nghĩ chúng chính là tiền đề để tạo nên tương lai của mình. Tất nhiên tất cả chỉ là suy nghĩ cá nhân ngay tại vài công trường tớ đã đi qua, không mang tính chất quy chụp gì cả.
Trong ngành xây dựng của mình, cụ thể tại công trường xây dựng, tại đó hằng ngày có một luồng tiền chảy rất mạnh, tiền có 6 số 0 chỉ coi như đồng tiền lẻ, nhưng cũng từ đó ra, rất nhiều thứ khác cũng tràn ngập nơi công trường …
Gian dối chăng? cẩu thả chăng? Đúng vậy. Nếu gian dối, ta sẽ tiết kiệm hàng đống tiền, hàng đống nhân công.

Hối lộ chăng? Nịnh bợ chăng? Ăn nhậu tăng 2 tăng 3 chăng? Đúng vậy. Nếu hối lộ, nịnh bợ, ăn nhậu thì bên tư vấn, bên đại diện chủ đầu tư sẽ tha cho ta hàng tá lỗi.
Đổ lỗi, bao biện, phàn nàn chăng? Đúng vậy. Trên công trường bao giờ chẳng có hàng tá bên tham gia, việc đổ lỗi thì dễ dàng hơn dám nhận trách nhiệm và phải tốn chi phí nhân công sửa lỗi chứ; việc bao biện thì dễ dàng để tránh bị thiên hạ chê cười chứ; việc phàn nàn để chứng minh họ dở ta giỏi chứ.
Và từ đó, công trường luôn rộn ràng, sang sảng các câu chửi thề, các lời chỉ trích, chê bai, bao lời van xin, đổ lỗi, phàn nàn, “anh nói con mèo là con chó, em cũng chỉ biết dạ”, “chịu đấm ăn xôi”, để cuối cùng cố gắng giữ trong túi càng nhiều tiền càng tốt.

Và từ đó, bao người trẻ muốn thể hiện sức mạnh, trí tuệ bằng cách la hét, quát tháo, bao người già sợ mất uy, sợ người trẻ chỉ trích để rồi mặt mày luôn lạnh lẽo, nói ít vì sợ nói nhiều dễ sai, thế nhưng chung quy vẫn phàn nàn để chứng tỏ người dở ta giỏi thì nhiều.

---------------------------------------------------------
Bên cạnh đó, cũng có nhiều người có vô vàn trăn trở…



"Sự trung thực là một món quà cực kì đắt giá. Bạn đừng trông đợi sự trung thực từ những kẻ rẻ tiền" ~Warren Buffett
Nhận hối lộ, nghe lời nịnh bợ, ăn nhậu tẹt ga không mất tiền thì dễ dàng hơn so với nghe những lời đe dọa, chửi bới.

Khi nhìn người khác gian dối, cẩu thả, việc la hét để họ mất thêm nhiều nhân lực, chi phí chỉnh sửa thì khó hơn so với việc buông lơi, giả câm giả điếc.
Đổ lỗi, bao biện, phàn nàn như đã là bản tính của con người, thay đổi chúng đâu hề dễ. Luôn nhan nhản những lời như thế xảy ra trong đội nhóm, cũng như giữa các bên… khi có chuyện xảy ra, mà trong công trường hàng trăm người thì luôn có chuyện xảy ra hằng ngày, hằng giờ.
Việc tiếp xúc, cư xử với con người đâu hề dễ, đầy áp lực, đầy cám dỗ, đâu phải ngồi với máy tính máy tính thì đâu biết hối lộ, phàn nàn hay đổi lỗi, máy tính cũng đâu có cảm xúc như người với người. Khi cảm xúc lên cao, lý trí đâu còn. Máy tính sai chỉ click chuột là thay đổi được, ngoài đời sai ta phải trả giá bằng tiền mới thay đổi được. Khi tức giận lên cao, còn gì sung sướng hơn là chửi bới; khi sợ hãi lên cao, còn gì sung sướng hơn là trốn chạy và đổ lỗi người khác; khi xảy ra việc bị la chửi, còn gì sung sướng hơn bao biện, phàn nàn; khi cám dỗ lên cao, còn gì sung sướng hơn chạy theo nó. Còn gì sung sướng hơn câu nói "Tại vì..."
 ---------------------------------------------------------

Nếu sau này ta có thể dạy con ta trở nên trung thực hay không trong khi bản thân lại không đủ can đảm để trung thực? Bản thân ta không trung thực thì làm sao kéo đội nhóm cũng như các bên tiến dần đến sự trung thực? Nếu làm một việc không trung thực, làm sao thoát được ám ảnh của tội lỗi? làm sao thoát khỏi sự bất lực của bản thân đối với cuộc đời?

Sunday, January 1, 2012

Chúc Mừng Năm Mới 2012

Bây giờ là 12:16am ngày 1-1-2012. Cũng khoảng dạo này năm ngoái, tớ cũng lụi cụi viết blog đầu năm :)
Nhìn lại, thực sự năm 2011 có quá nhiều biến đổi, một cách không thể ngờ được. 
Năm 2011, năm đầu tiên ra trường, bước vào môi trường làm việc, cơm áo gạo tiền. Ban đầu bỡ ngỡ, dại khờ, nhút nhát và ảo tưởng.
Năm 2011, tập trung mục tiêu, nhìn nhận bản thân, khắc phục lỗi lầm, cố gắng học hỏi hoàn thiện bản thân, và đến ngày cuối cùng của năm, tư tưởng của tớ đã hoàn toàn thay đổi.
Có một điểm thật lạ kì, nhìn lại những dự định, mục tiêu mà mình đã viết năm 2011, không hề theo nguyên tắc SMART, nhưng tại sao, bây giờ nhìn lại, tớ đã hoàn toàn nắm bắt được chúng. Nhớ lại, ngày đó chỉ mơ hồ ghi blog thôi, nhưng bây giờ, những điều đó đã nhập tâm vào tớ và đã thành lí lẽ sống của tớ: tớ đã có thể vượt qua rất nhiều nỗi sợ, để luôn chủ động trong mọi việc; tớ không hề lười biếng làm những việc hướng đến mục tiêu; tớ đã tìm ra con đường để luôn nâng tầm bản thân, và tớ thực sự biết yêu thương bản thân mình.
Tuy vậy, rất nhiều mục tiêu nhỏ đặt ra trong năm không được tớ hoàn thành. Tốt một điều là tớ đã nhận ra nguyên nhân và cách giải quyết.
Và tớ còn học được nhiều hơn thế nữa, rất rất nhiều kĩ năng mềm khác trong công ty Cơn Bão Triệu Phú tuyệt vời. Xin cảm ơn vũ trụ !
Chỉ còn một điều mình còn chưa tập trung và chưa làm được, đó là tìm kiếm tình yêu ^^,
Và vẫn vậy, mong năm mới, ta có thể nhận ra nhau.
Và mục tiêu năm mới, hiện giờ tớ đã thực sự hiểu mục tiêu nên thiết lập như thế nào và làm sao để liên tục bám đuổi mục tiêu. Tuy nhiên, năm mới tớ sẽ không ghi mục tiêu ra đây, vì theo Napoleon Hill và Brian Tracy, thì cần giữ nó trong một tờ giấy, và chỉ cho riêng mình, không được tiết lộ cho bất cứ ai. Nhưng dẫu vậy, tớ cũng muốn chia sẻ cho tất cả những ai đọc được điều này một điều: hãy viết ra mục tiêu của mình HẰNG NGÀY và tuân theo nguyên tắc SMART – cùng kèm theo lời chúc: chúc tất cả mọi người một năm mới tràn đầy hạnh phúc và an lành !
Tớ chắc rằng năm 2012 tới sẽ là một năm cực kì thú vị, bởi tớ tin rằng mình đã tìm được con đường đúng đắn, năm 2012 sẽ là một năm của Hành Động, một năm của sự chinh phục mục tiêu, một năm của sự tiếp tục trưởng thành. Năm nay tớ 24 tuổi :)
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang