Trang Chủ

Thursday, January 16, 2014

Khắc Phục Thói Sao Lãng (1 - Zen)

Vài tháng qua tớ cảm thấy trong người luôn mơ hồ, lý do chính bởi tớ ham làm việc, nhưng lại bị kẹt cái Luận văn, “bỏ thì thương, vương thì khổ” chính là đây.

Ngày qua ngày, tớ làm việc không tập trung hết sức, đọc sách không tập trung hết mức, rèn luyện kĩ năng không tập trung hết mức, tập thể dục không tập trung hết mức, vì lúc nào em luận văn cũng chen chân vào thì sao tốt mấy cái khác cho được. Nhưng khi đi làm về nhà thì tớ lại quá mệt rồi, mà mệt này là do lo nhiều chứ không phải làm nhiều đâu, có gì đâu mà làm, việc nhẹ như tênh mà, rồi tớ thích đọc sách hơn, đọc tin đầu tư tài chính hơn,... nên tớ lại khất luận văn sang ngày hôm sau. Tớ vẫn muốn bỏ cái thạc sĩ này ngay từ ngày bắt đầu học ngày đầu tiên, nhưng dây dưa mãi đến bây giờ bởi trong tớ không cho phép tớ từ bỏ, nó luôn nhắc nhở tớ rằng, cho dù phần thưởng là không gì cả nhưng vẫn phải hoàn thành nó, ít nhất là vì tớ đã bắt đầu nó. Từ bỏ là một thói quen thật không tốt chút nào.

Tớ vẫn giữ thói quen thiền Vipass từ tháng Tám năm ngoái, mỗi ngày vài phút. Và mỗi khi bắt đầu, tớ lại thấy mình dâng trào lo lắng, tâm trí tớ chạy điên cuồng, tim đập nhanh hơn và mạnh hơn nữa. Tớ cảm thấy mình có quá nhiều thứ phải làm, và tớ lại cảm thấy lo lắng hơn. Thật may mắn thay, tớ đã được học cách đối phó với những thứ không hay ho này, sau mỗi lần thiền xong, tớ lại cảm thấy bình an, và tớ tin rằng, tớ vẫn đang bình an lắm.
Thế mỗi lần cậu cảm thấy lụt việc, hoặc hỗn độn nhiều thứ trong đầu, cậu thường làm gì? Hay ít ra cậu nghĩ cậu nên làm gì? Dưới đây là một số cách hữu hiệu với tớ, hy vọng có thể giúp ích được gì cho cậu:
1. Tin tưởng vào thời khắc hiện tại. Người ta thường nói, lo lắng thực ra là một nỗi sợ, hoặc một đống nỗi sợ, sợ rằng ta sẽ bị gì đó trong tương lai, ví dụ như, tớ sợ rằng tớ sẽ không có bằng Thạc sĩ thì đường công danh sẽ không thuận lợi hơn người khác, rồi sợ rằng, nếu tớ dành thời gian cho cái bằng cấp này thì tớ sẽ mất cả một năm dài không bồi dưỡng cho các mặt khác, như các kỹ năng lãnh đạo, quản lý, quan hệ, kinh nghiệm nghề nghiệp,... Nghĩa là sao? Nghĩa là thiếu sự tin tưởng vào tương lai, tớ thiếu sự tin tưởng vào một tương lai tốt đẹp vẹn toàn. Và cậu biết gì không? Tớ khám phá đó không phải là gốc rễ, gốc rễ là tớ đang thiếu sự tin tưởng vào ngay giây phút hiện tại này. Nếu hiện tại không ổn, nếu tớ không ổn ngay lúc này, thì một chốc nữa cũng không ổn, và nhiều chốc nữa sẽ tạo ra điều gì đó đổ bể trong tương lai. Nhưng tớ đã được dạy rằng, nếu ta thực hiện tốt nhất công việc hiện tại, tương lai rồi sẽ tự lo cho nó. Vì vậy tớ tin tưởng vào hiện tại, tin rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Cậu tập thử xem nào, ngồi xuống, nhắm mắt lại vài phút và nhìn những gì xung quanh, nhìn hơi thở, nhìn những cảm giác, nhìn những suy nghĩ trong đầu. Cậu thấy không, mọi thứ cơ bản vẫn ổn, vì nếu không ổn thì cậu đã không ngồi đây nhìn bài viết này đâu, và tớ cũng ổn, vì nếu tớ không ổn thì tớ cũng không type bài note này. Và nếu thời khắc này ổn, thì thời khắc tiếp theo cũng sẽ ổn thôi, và tiếp theo nữa. Và tiếp nữa. Chúng ta chỉ thường nghĩ về một tương lai tồi tệ trong khi thực ra không có gì xảy ra mà thôi. 
2. Ngồi thiền tĩnh tâm trong vài phút. Thật trớ trêu thay, mỗi khi tớ cảm thấy có quá nhiều thứ phải làm, thì tớ lại lao đầu vào mớ hỗn độn để rồi ngày qua ngày cuồng quay trong đó. Thực ra tớ đâu muốn, nhưng có gì đó thúc đẩy tớ phải làm việc, làm nhanh lên, gấp lên kẻo không kịp, một list công việc phải làm quá dài, việc này cố làm trong 2 phút, cố làm trong 5 phút, cố trong 15 phút, rồi lại cố trong 2 tiếng. Rồi ... mệt mỏi, rồi lại hỗn độn. Vì tớ vẫn là con người, tớ vẫn phải biết mệt, biết đau, và biết nghĩ đến những điều tiêu cực. Tuy nhiên tớ nhận thấy rằng, chỉ cần ngồi tĩnh tại trong vài phút, cho dù là 3 phút hay 5 phút, thì điều đó cũng giúp tớ kéo lại với hiện tại rất nhiều, và giờ đây, những phút này là những phút quý báu nhất trong ngày của tớ. Thay vì tâm trí tớ chạy theo những điều gì đó mơ hồ trong tương lai, tớ lại có cơ hội kéo nó về với hiện tại. Và hiện tại thì vẫn ổn, kiểm tra bản thân mình, tớ vẫn đang thở đều, cơ thể tớ đang được thư giãn, chỉ có vài cảm giác ngứa ngáy nhẹ nổi lên rồi mất đi mà thôi. Và thời điểm này, tớ đang thực sự rất bình lặng với mỗi việc      là ngồi quan sát, quan sát mà thôi. Mọi thứ đều rất ổn, duy trì thực tại khi tâm trí vẫn cố đi lang thang... 

0 comments:

Post a Comment

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang