Sáng nay tôi cùng bạn tôi, Văn Nam lục tục cưỡi ngựa sắt đến tòa nhà SPT trên đường Điện Biên Phủ để tham dự lớp Giám đốc Sales do anh Trịnh Xuân Pháp dạy kéo dài 2 ngày. Lịch học đã thay đổi [SIGH], chúng tôi đành trở về với lòng hơi hụt hẫng chơi vơi. Nhưng không sao, lớp học vẫn còn đó, giữa tháng này tôi cũng sẽ học nó, một chương trình học 2 ngày có lẽ làm chúng tôi vỡ lẽ ra rất nhiều vấn đề trong quá trình tạo dựng và quảng bá công ty sau này của mình
Sales – một từ mà trước đây một người làm kĩ thuật như tôi không hề bận tâm suy nghĩ. Nhưng sau khi đọc Dạy con làm giàu tập 1, tôi đếm không biết bao nhiêu lần từ “Bán Hàng” xuất hiện.
Tôi cực kì tò mò muốn biết trong nó ẩn chứa điều gì mà Robert luôn miệng nói Bán Hàng sẽ ảnh hưởng mang tính quyết định đến thành công của con người và người cha giàu khuyên ông bỏ liền 4 năm đằng đẵng để bán hàng ở Xerox. Tôi cực kì tò mò muốn biết trong nó ẩn chứa điều gì mà hằng ngày tôi đều thấy những người thành công liên tục nhắc đến từ BÁN HÀNG trên các website của họ, trên facebook , trên video, trên sách của họ.
Hơn tháng trước, tôi quyết định sẽ nghe theo lời khuyên của Robert “Cho dù bạn làm gì đi nữa, hãy dành ít nhất một năm để học kĩ năng bán hàng; không quan trọng sản phẩm là gì chăng nữa”. Tại khoảnh khắc đó, việc ra quyết định khó khăn đến nỗi đầu óc tôi choáng váng.
Hôm nay, tôi đang BÁN HÀNG, tôi nhận thức được những thứ vô giá tôi sẽ nhận được đó là một con người cực kì tự tin, sẵn sàng vượt qua nỗi sợ thất bại, nỗi sợ bị từ chối; kĩ năng lắng nghe, đặt câu hỏi,...
Mặc dù bây giờ tôi vẫn dân mới vô nghề, vẫn còn gà lắm, gà lắm. Nhưng tôi biết rất nhiều người thành công đã từng đi trên con đường như thế ....
------------------------------------------
5 năm trước, chúng tôi bước chân vào giảng đường đại học và cố gắng học thật tốt, lăn lộn lấy điểm xuất sắc, truy lùng từng suất học bổng; mong muốn có kĩ năng nghề nghiệp cao, ra trường đầu quân ở những công ty hàng đầu với mức lương cao. Và... rất nhiều trong chúng tôi đạt được như thế.
Nhưng chúng tôi vẫn chưa nhận ra một điều cực kì quan trọng, chúng tôi cực kì nghèo kiến thức về quản lí tiền bạc, nghèo về kĩ năng tài chính.
Năm cuối của đại học, các bạn của tôi, nhiều người trong thời đại học với khát khao thành công, đã đề nghị sau này sẽ cùng tôi lập công ty. Ngày đó tôi vẫn lờ mờ về tương lai, về cuộc sống ngoài thế giới kia, tôi im lặng. Hôm nay, tôi khao khát được nghe lại lời đề nghị đó, hoặc bạn chỉ cần thể hiện gì đó thôi, tôi chắc chắn sẽ chủ động đề nghị chúng ta cùng nhau lập cơ nghiệp riêng của mình.
Tôi hiện chỉ có một lời duy nhất muốn gửi đến bạn của tôi, “tôi sợ thời gian sẽ làm lụn bại bạn, vì vậy tôi mong trong thời gian gần nhất, thời gian gần nhất sắp tới, tôi sẽ sung sướng nhìn bạn và hét toáng lên: BẠN có TƯ DUY TRIỆU PHÚ.” Tôi tự hỏi bao giờ tôi có thể làm được như thế …
Có thể đó là ngày chúng ta đã quá 30s, khi nhận ra rằng chúng ta đang nỗ lực làm một công việc ổn định, quần quật suốt năm làm giàu cho ông chủ để rồi mong ông chủ cho một kì nghỉ 12 ngày, và tiết kiệm từng đồng lương bủn xỉn.
Lúc đó đã có quá nhiều ràng buộc ngăn cản chúng ta hành động, và chúng ta sẽ kinh hoàng khi mạo hiểm, và chúng ta chỉ quan tâm đến công việc và đồng lương, chúng ta sợ sẽ mất việc, sợ mất cuộc sống cao sang, sợ bạn bè cười chê... và năm tháng qua … và chúng ta sẽ chết như một ông già tẻ nhạt. Một ông già đã mất mát quá nhiều, và mất mát lớn nhất là mất thời gian, mất cơ hội rèn luyện và mất kinh nghiệm đầu tư.
Cứ tiếp tục như thế, năm nay, hay sang năm, hay vài năm nữa, chúng ta sẽ có gia đình, những đôi vợ chồng trẻ bắt đầu thuê phòng trọ ở với nhau đến lúc cảm thấy chật chội, bức bối, sau đó cả 2 cùng tiết kiệm hay vay mượn để mua một căn nhà nhỏ, mua xe. Và chúng ta có con, lương của chúng ta cũng tăng lên, chúng ta đóng thuế làm giàu cho chính quyền nhiều hơn, chúng ta nuôi con, con lớn, số tiền ngày càng nhiều hơn, rồi chúng ta lại mua nhiều thứ khác cho căn nhà và cuộc sống sinh hoạt của chúng ta... CHỈ BẰNG ĐỒNG LƯƠNG CỦA MÌNH. Và có thể, lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra khi ông chủ của chúng ta bất ngờ đuổi việc chúng ta để thuê người khác với đồng lương rẻ mạt hơn...
Lúc đó, ta suy nghĩ - "nhiều tiền sẽ giải quyết được vấn đề - kinh doanh khó lắm - đầu tư là mạo hiểm" - điều đó có thật hay không ? hay suy nghĩ của ta đang có vấn đề ?
Chúng ta đang ở tuổi 23, đã đến lúc bắt đầu, xin đừng chờ đợi nữa, xin đừng chờ đợi sẽ đến một nơi tốt đẹp mang tên NGÀY MAI ấy.
Tôi đã tìm ra chuyến tàu chở tôi đến với ước mơ của mình – chuyến tàu của các chủ doanh nghiệp, các nhà đầu tư – chuyến tàu dẫn đến thành công thực sự. Thời gian vẫn cứ trôi, tôi đã hành động, nếu bạn không nhanh hành động, tôi buộc phải tìm người bạn đồng hành khác, và buộc phải bỏ rơi bạn phía đằng sau.