Trang Chủ

Thursday, September 15, 2011

[Hoài Niệm]

Phóng xe từ kí túc về phòng trọ, tôi mở cửa phòng và bật điện...nồi cơm lạnh còn mở nắp, bếp ga cùng nồi thịt kho còn dang dở… anh tôi đi từ sáng vẫn chưa về nhà. Không biết anh tôi hiện đã ăn gì chưa. Tôi chạy lên phòng em tôi định rủ nó đi ăn, đã lâu rồi không đi ăn ngoài với nó… nó đi học Anh văn chưa về.Tôi alo cho anh tôi xem đã ăn gì chưa, có nên chăng tôi sẽ nấu cơm chờ anh tôi về ăn chung… “không cần chờ đâu, ảnh ăn truớc đi”. Tôi cảm thấy Thật là hụt hẫng quá đi hi5 ^^
Để chúc mừng thành công trong ngày hôm nay là tôi đã được anh Ngọc chỉ cách tạo một hệ thống khách hàng khiến tôi bừng tỉnh ra về cách tiếp cận nguồn khách hàng mới tiềm năng; và rồi bé Trang Trà Vinh chia sẻ về IM học bên danh Thái Duy [bé Trang thật tuyệt vời]; tôi lại sáng suốt mua một cái domain cực cool nữa. Vì vậy tôi quyết định lon ton vác ngựa sắt qua CMT8 làm phát cơm chiên đùi gà thật thịnh soạn.
Rẽ vào hẻm CMT8, đường hơi tối làm dấy trong tôi cảm giác chơi vơi, nhớ ngày trước thường cùng thằng Khiết đến đây ăn cơm gà nói chuyện học hành thi cử; rồi một buổi chiều từ đường Minh Phụng phải chen chúc xuyên qua Tô Hiến Thành đông nghịt người để tới đây ăn cùng với thằng Kì Hiếu, rồi đi ăn với thằng Nam sau khi mua cuốn PT Slab thời năm 86 kinh khủng kì cuối của luận văn.
Tôi nhớ và tưởng tượng lại mùi vị cơm chiên đùi gà ăn với kim chi ngon lành ngày trước, đã lâu lắm rồi … tuy nhiên cảm giác hơi trống trải. Tối nay, tôi đi ăn một mình.
Trong bóng tối lờ mờ ở cái bàn nơi tôi ngồi, tôi mải mê suy nghĩ về tương lai phía trước, tôi nghĩ ngày tôi quay trở lại ngành Xây dựng, tiếp tục vài năm bươn chải lại trong nghề, thiết lập các mối quan hệ, tôi lập công ty ở một ngách nào đó ở vùng ngoại ô Sài gòn; tôi nghĩ việc sẽ tìm kiếm các chủ đầu tư đầu tiên, sell với họ về giá trị công ty tôi với những kĩ năng sales mà tôi đã mài giũa được, tôi nghĩ cảnh tôi đàm phán giá cả với các nhà cung cấp và sau đó sử dụng các công cụ marketing tuyệt vời để khuyếch trương dần thanh thế. Tôi sẽ hợp tác cùng các bạn của tôi, thằng Nam, thằng Phúc, thằng Chiến, thằng Hiếu,... và nhiều người khác nữa. Chúng tôi lúc đó biết rõ mô hình B-E và Sales đội nhóm trong công ty của mình.
Với tôi lúc này, thực sự cơ hội trong ngành Xây dựng ở Việt nam quá nhiều. Đã nửa năm nay, tôi yêu cuộc đời, tôi yêu con người, trong đầu tôi chưa hề xuất hiện một từ “chán”. Cuộc sống thật tuyệt vời.
Máu tôi sôi lên, tôi lại tiếp tục nghĩ về anh chị tôi, về ba mẹ tôi, về em gái tôi.
Anh 3 cách đây 2 tháng vẫn vui tươi, yêu đời, vẫn làm nghề cơ khí yêu thích của anh ở một công ty Nhật Bản cũng như cả cơ hội sang Nhật tu nghiệp, uy tín và tay nghề của rất cao… Nay, anh đã nghỉ làm, quyết định từ bỏ tất cả, để tìm con đường tự do tài chính của mình, dạo này anh thường xuyên chạy cả ngày ngoài đường để tìm nguồn hàng, tìm nguồn outsource những sản phẩm của mình. Một ông anh quả cảm! Nhưng dù khổ cực thế nào đi nữa, tôi vẫn biết chắc chắn rồi MỌI VIỆC CŨNG SẼ QUA, và anh tôi chắc chắn sẽ thành đạt. Tôi lại nghĩ về Robert, ngày ấy năm 1985, ông cũng quyết tâm không kiếm việc, chịu cơn đói khổ giày vò ở tầng hầm nhà người bạn để tìm cách tạo lập cơ nghiệp riêng của mình. Tôi nghĩ về Vikrom Kromadit, tay không dựng cơ đồ với thời kì đầu của ông đói khát cùng với một vài đồng trong tay… Tôi nghĩ về Donald Trump thời kì khủng hoảng nợ đến hang tỉ đô la… Tôi nghĩ đến anh tôi. Nhưng tôi biết đó mới là con đường duy nhất đến với sự giàu có, đến với đỉnh cao của cuộc đời.
Em gái tôi ngoài giờ học phải chạy khắp nơi kiếm 3, 4 việc làm thêm, có lẽ chưa bao giờ áp lực tiền bạc lại lớn với nó như vậy. Nó đã có tư duy triệu phú, và tôi lại lo cho nó nữa chứ, thật nực cười cho thằng anh khinh người này.
Ba mẹ tôi, thời lập nghiệp, từ ngày vào Nam cỡ bằng tuổi tôi bây giờ, bắt đầu khai hoang lập nghiệp, ban ngày làm rẫy của người ta, ban đêm làm cho rẫy của mình. Nhiều năm trời đằng đẵng, cuối cùng có cơ nghiệp như hôm nay. Tôi với em tôi thường nói, nếu xưa bố tôi biết những khóa học làm giàu như chúng tôi đã học, không biết tiền đồ của ông đã lớn như thế nào. Tôi biết dù chưa được học, nhưng bố tôi đã có tư duy triệu phú. Trong ông, tôi luôn nhận ra chữ "bền chí kiên gan" và "nghĩ lớn". Ông bố tuyệt vời! Nếu ai hỏi tôi về ước mơ của mình là gì, tôi nói tôi có 6 ước mơ, và  không cần suy nghĩ, tôi nói ngay ước mơ đầu tiên hiện lên trong đầu là tôi sẽ dẫn ba mẹ tôi du lịch vòng quanh thế giới, nào dạo chơi trên đường phố đầy nắng sớm ở Paris, nào đứng ngắm nhìn Cầu cổng vàng với ánh mắt thật mãn nguyện trong ánh hoàng hôn, và nhiều nhiều nhiều hơn thế nữa.
Mải mê trong bóng tối… Không còn cảm giác gì về món mình đang ăn cả.
Tôi ghé tiệm tạp hóa mua dây nấu nước cùng hộp cà phê, đã hơn nửa năm rồi tôi không uống cà phê, nhưng những ngày sắp tới tôi phải thức khuya và dậy sớm…
Về nhà, anh tôi vẫn chưa về, điện thoại lại rung lên nhận được tin nhắn “ anh phải đi xuống miền tây, chắc chủ nhật mới về”...

Thursday, September 8, 2011

Chiều Mưa Tân Sơn Nhất

Tôi vẫy tay chào thằng Minh, mắt nó hơi đỏ, hình như nó vừa khóc với gia đình nó.
Tôi ôm thằng Hiếu và chào tạm biệt! Thằng Hiếu ôm ba mẹ nó, vỗ vai bồm bộp. [nó ăn mặc hơi lết thết, tóc tai hơi bù xù, có lẽ là dân đi máy bay chuyên nghiệp ^^]
Tôi chào ba mẹ của thằng Minh !
Tôi lại bắt tay ba mẹ của thằng Hiếu tới lần thứ 3 rồi, chúng tôi thăm hỏi nhau vài lời và chào tạm biệt, nhìn họ bước vào xe và dần mất hút. Tôi nói với họ, hi vọng tôi có thể lên Đắc Lắc chơi tết ngày thằng Hiếu trở về.
Tôi không biết từ bây giờ tôi còn đi xe trên đường  Bình Thới hay Minh Phụng nữa hay không, và còn vào hẻm chó đái của thàng Hiếu hay không; rồi còn đi ăn cơm gà Hải Nam hay bò bít tết Tô Hiến Thành với ai nữa hay không; và còn uống sinh tố trước trường với ai nữa ? ^^
----------------------------------------------
Tôi quay lại cổng số 1 và số 3 tìm lại những người bạn trong công ty tôi cũng đi Sing học chương trình MMI của T.Harv , nhưng họ đã vào trong làm thủ tục…
Tôi lững thững quay về một mình, chầm chậm bước qua bãi cỏ mà tại đó có ghi “ Xin đừng dậm chân lên cỏ”. Mặc kệ, tôi cứ bước… mãi mê nghĩ những gì mông lung lắm, về vài người bạn cùng chí hướng với tôi … Chỉ mình tôi giữa một không gian rộng lớn… mình quá nhỏ bé trong cuộc đời, quang cảnh xung quanh thật lạ lẫm…
Xung quanh tôi toàn những lời thông báo từ các loa dội vào tai tôi, giọng nói ngang đều không hề có cảm xúc gì, dù chỉ là một tẹo, tiếng taxi chạy inh ỏi, tiếng kèn toét toét của bảo vệ, …
Tôi vào bãi và chầm chậm dắt xe ra cổng - Có lẽ tụi nó đang ngồi đâu đó ở Sân Bay quốc tế và nói chuyện về tối nay ở bển.
Tôi chạy về trong mưa nhẹ, chú ý nhìn mọi thứ dọc đường đi và suy nghĩ quãng đời sắp tới - Có lẽ tụi nó cũng vậy, cũng đang suy nghĩ về quãng đời sắp tới của tụi nó.
Còn các bạn cùng đại học khác của tôi, có lẽ họ đang mải mê làm việc ở công ty của họ. Tối nay chúng tôi sẽ gặp nhau ở lớp cao học.
------------------------------------
Tự nhận những suy nghĩ của tôi đã khác xa so với 4 tháng trước quá nhiều, quá nhiều thay đổi, có thể nó sẽ gây nhiều mâu thuẫn trong các mối quan hệ bạn bè đại học của tôi. Quả thật sự khác nhau về mind-set đã làm tôi và bạn khó xử.
Dù vậy, nhưng chấp nhận, tôi vẫn chọn con đường của mình. Tôi đang biết rõ tôi đang nhìn thấy tôi trong 10 năm tới.  Và tôi sẽ giữ mãi cảm xúc cực kì mãnh liệt ngay lúc này để quyết tâm trở thành con người mà tôi đang nhìn thấy. Vì tôi tin chắc mình có suy nghĩ của người thành công. Hãy chờ xem !
Tôi sẽ luôn ghi nhớ bài hát You can be right or you can be rich”  mỗi khi tôi chùn bước, tôi sẽ cùng song hành với nó đến ngày thành công !
Đến tận lúc này, tôi vẫn còn bàng hoàng về sự thay đổi sau những khóa học bắt nguồn từ T.Harv;
nào Millionaire Mind Intensive;
nào Train the Trainer;
nào Guerrilla Business Intensive;
nào Ultimate Leadership Camp;
nào Mission to be Millionaire;
nào Enlightened Warrior Training;
nào Making The Stage !
Tôi luôn tự hỏi tại sao trên đời lại có những khóa học ghê gớm đến vậy và cũng không hề ngạc nhiên vì sức lan tỏa của chúng lại mạnh mẽ trên toàn thế giới như hiện nay.

Saturday, September 3, 2011

Vạn Lý Độc Hành

Sáng nay tôi cùng bạn tôi, Văn Nam lục tục cưỡi ngựa sắt đến tòa nhà SPT trên đường Điện Biên Phủ để tham dự lớp Giám đốc Sales do anh Trịnh Xuân Pháp dạy kéo dài 2 ngày. Lịch học đã thay đổi [SIGH], chúng tôi đành trở về với lòng hơi hụt hẫng chơi vơi. Nhưng không sao, lớp học vẫn còn đó, giữa tháng này tôi cũng sẽ học nó, một chương trình học 2 ngày có lẽ làm chúng tôi vỡ lẽ ra rất nhiều vấn đề trong quá trình tạo dựng và quảng bá công ty sau này của mình
Sales – một từ mà trước đây một người làm kĩ thuật như tôi không hề bận tâm suy nghĩ. Nhưng sau khi đọc Dạy con làm giàu tập 1, tôi đếm không biết bao nhiêu lần từ “Bán Hàng” xuất hiện.
Tôi cực kì tò mò muốn biết trong nó ẩn chứa điều gì mà Robert luôn miệng nói Bán Hàng sẽ ảnh hưởng mang tính quyết định đến thành công của con người và người cha giàu khuyên ông bỏ liền 4 năm đằng đẵng để bán hàng ở Xerox. Tôi cực kì tò mò muốn biết trong nó ẩn chứa điều gì mà hằng ngày tôi đều thấy những người thành công liên tục nhắc đến từ BÁN HÀNG trên các website của họ, trên facebook , trên video, trên sách của họ.

Hơn tháng trước, tôi quyết định sẽ nghe theo lời khuyên của Robert “Cho dù bạn làm gì đi nữa, hãy dành ít nhất một năm để học kĩ năng bán hàng; không quan trọng sản phẩm là gì chăng nữa”. Tại khoảnh khắc đó, việc ra quyết định khó khăn đến nỗi đầu óc tôi choáng váng.
Hôm nay, tôi đang BÁN HÀNG, tôi nhận thức được những thứ vô giá tôi sẽ nhận được đó là một con người cực kì tự tin, sẵn sàng vượt qua nỗi sợ thất bại, nỗi sợ bị từ chối; kĩ năng lắng nghe, đặt câu hỏi,...
Mặc dù bây giờ tôi vẫn dân mới vô nghề, vẫn còn gà lắm, gà lắm. Nhưng tôi biết rất nhiều người thành công đã từng đi trên con đường như thế ....
------------------------------------------
5 năm trước, chúng tôi bước chân vào giảng đường đại học và cố gắng học thật tốt, lăn lộn lấy điểm xuất sắc, truy lùng từng suất học bổng; mong muốn có kĩ năng nghề nghiệp cao, ra trường đầu quân ở những công ty hàng đầu với mức lương cao. Và... rất nhiều trong chúng tôi đạt được như thế.
Nhưng chúng tôi vẫn chưa nhận ra một điều cực kì quan trọng, chúng tôi cực kì nghèo kiến thức về quản lí tiền bạc, nghèo về kĩ năng tài chính.
Năm cuối của đại học, các bạn của tôi, nhiều người trong thời đại học với khát khao thành công, đã đề nghị sau này sẽ cùng tôi lập công ty. Ngày đó tôi vẫn lờ mờ về tương lai, về cuộc sống ngoài thế giới kia, tôi im lặng. Hôm nay, tôi khao khát được nghe lại lời đề nghị đó, hoặc bạn chỉ cần thể hiện gì đó thôi, tôi chắc chắn sẽ chủ động đề nghị chúng ta cùng nhau lập cơ nghiệp riêng của mình.
Tôi hiện chỉ có một lời duy nhất muốn gửi đến bạn của tôi, “tôi sợ thời gian sẽ làm lụn bại bạn, vì vậy tôi mong trong thời gian gần nhất, thời gian gần nhất sắp tới, tôi sẽ sung sướng nhìn bạn và hét toáng lên: BẠN có TƯ DUY TRIỆU PHÚ.” Tôi tự hỏi bao giờ tôi có thể làm được như thế …
Có thể đó là ngày chúng ta đã quá 30s, khi nhận ra rằng chúng ta đang nỗ lực làm một công việc ổn định, quần quật suốt năm làm giàu cho ông chủ để rồi mong ông chủ cho một kì nghỉ 12 ngày, và tiết kiệm từng đồng lương bủn xỉn.
Lúc đó đã có quá nhiều ràng buộc ngăn cản chúng ta hành động, và chúng ta sẽ kinh hoàng khi mạo hiểm, và chúng ta chỉ quan tâm đến công việc và đồng lương, chúng ta sợ sẽ mất việc, sợ mất cuộc sống cao sang, sợ bạn bè cười chê... và năm tháng qua … và chúng ta sẽ chết như một ông già tẻ nhạt. Một ông già đã mất mát quá nhiều, và mất mát lớn nhất  là mất thời gian, mất cơ hội rèn luyện và mất kinh nghiệm đầu tư.
Cứ tiếp tục như thế, năm nay, hay sang năm, hay vài năm nữa, chúng ta sẽ có gia đình, những đôi vợ chồng trẻ bắt đầu thuê phòng trọ ở với nhau đến lúc cảm thấy chật chội, bức bối, sau đó cả 2 cùng tiết kiệm hay vay mượn để mua một căn nhà nhỏ, mua xe. Và chúng ta có con, lương của chúng ta cũng tăng lên, chúng ta đóng thuế làm giàu cho chính quyền nhiều hơn, chúng ta nuôi con, con lớn, số tiền ngày càng nhiều hơn, rồi chúng ta lại mua nhiều thứ khác cho căn nhà và cuộc sống sinh hoạt của chúng ta... CHỈ BẰNG ĐỒNG LƯƠNG CỦA MÌNH. Và có thể, lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra khi ông chủ của chúng ta bất ngờ đuổi việc chúng ta để thuê người khác với đồng lương rẻ mạt hơn...
Lúc đó, ta suy nghĩ - "nhiều tiền sẽ giải quyết được vấn đề - kinh doanh khó lắm - đầu tư là mạo hiểm" - điều đó có thật hay không ? hay suy nghĩ của ta đang có vấn đề ?
Chúng ta đang ở tuổi 23, đã đến lúc bắt đầu, xin đừng chờ đợi nữa, xin đừng chờ đợi sẽ đến một nơi tốt đẹp mang tên NGÀY MAI ấy.
Tôi đã tìm ra chuyến tàu chở tôi đến với ước mơ của mình – chuyến tàu của các chủ doanh nghiệp, các nhà đầu tư – chuyến tàu dẫn đến thành công thực sự. Thời gian vẫn cứ trôi, tôi đã hành động, nếu bạn không nhanh hành động, tôi buộc phải tìm người bạn đồng hành khác, và buộc phải bỏ rơi bạn phía đằng sau.
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang