Trang Chủ

Thursday, September 15, 2011

[Hoài Niệm]

Phóng xe từ kí túc về phòng trọ, tôi mở cửa phòng và bật điện...nồi cơm lạnh còn mở nắp, bếp ga cùng nồi thịt kho còn dang dở… anh tôi đi từ sáng vẫn chưa về nhà. Không biết anh tôi hiện đã ăn gì chưa. Tôi chạy lên phòng em tôi định rủ nó đi ăn, đã lâu rồi không đi ăn ngoài với nó… nó đi học Anh văn chưa về.Tôi alo cho anh tôi xem đã ăn gì chưa, có nên chăng tôi sẽ nấu cơm chờ anh tôi về ăn chung… “không cần chờ đâu, ảnh ăn truớc đi”. Tôi cảm thấy Thật là hụt hẫng quá đi hi5 ^^
Để chúc mừng thành công trong ngày hôm nay là tôi đã được anh Ngọc chỉ cách tạo một hệ thống khách hàng khiến tôi bừng tỉnh ra về cách tiếp cận nguồn khách hàng mới tiềm năng; và rồi bé Trang Trà Vinh chia sẻ về IM học bên danh Thái Duy [bé Trang thật tuyệt vời]; tôi lại sáng suốt mua một cái domain cực cool nữa. Vì vậy tôi quyết định lon ton vác ngựa sắt qua CMT8 làm phát cơm chiên đùi gà thật thịnh soạn.
Rẽ vào hẻm CMT8, đường hơi tối làm dấy trong tôi cảm giác chơi vơi, nhớ ngày trước thường cùng thằng Khiết đến đây ăn cơm gà nói chuyện học hành thi cử; rồi một buổi chiều từ đường Minh Phụng phải chen chúc xuyên qua Tô Hiến Thành đông nghịt người để tới đây ăn cùng với thằng Kì Hiếu, rồi đi ăn với thằng Nam sau khi mua cuốn PT Slab thời năm 86 kinh khủng kì cuối của luận văn.
Tôi nhớ và tưởng tượng lại mùi vị cơm chiên đùi gà ăn với kim chi ngon lành ngày trước, đã lâu lắm rồi … tuy nhiên cảm giác hơi trống trải. Tối nay, tôi đi ăn một mình.
Trong bóng tối lờ mờ ở cái bàn nơi tôi ngồi, tôi mải mê suy nghĩ về tương lai phía trước, tôi nghĩ ngày tôi quay trở lại ngành Xây dựng, tiếp tục vài năm bươn chải lại trong nghề, thiết lập các mối quan hệ, tôi lập công ty ở một ngách nào đó ở vùng ngoại ô Sài gòn; tôi nghĩ việc sẽ tìm kiếm các chủ đầu tư đầu tiên, sell với họ về giá trị công ty tôi với những kĩ năng sales mà tôi đã mài giũa được, tôi nghĩ cảnh tôi đàm phán giá cả với các nhà cung cấp và sau đó sử dụng các công cụ marketing tuyệt vời để khuyếch trương dần thanh thế. Tôi sẽ hợp tác cùng các bạn của tôi, thằng Nam, thằng Phúc, thằng Chiến, thằng Hiếu,... và nhiều người khác nữa. Chúng tôi lúc đó biết rõ mô hình B-E và Sales đội nhóm trong công ty của mình.
Với tôi lúc này, thực sự cơ hội trong ngành Xây dựng ở Việt nam quá nhiều. Đã nửa năm nay, tôi yêu cuộc đời, tôi yêu con người, trong đầu tôi chưa hề xuất hiện một từ “chán”. Cuộc sống thật tuyệt vời.
Máu tôi sôi lên, tôi lại tiếp tục nghĩ về anh chị tôi, về ba mẹ tôi, về em gái tôi.
Anh 3 cách đây 2 tháng vẫn vui tươi, yêu đời, vẫn làm nghề cơ khí yêu thích của anh ở một công ty Nhật Bản cũng như cả cơ hội sang Nhật tu nghiệp, uy tín và tay nghề của rất cao… Nay, anh đã nghỉ làm, quyết định từ bỏ tất cả, để tìm con đường tự do tài chính của mình, dạo này anh thường xuyên chạy cả ngày ngoài đường để tìm nguồn hàng, tìm nguồn outsource những sản phẩm của mình. Một ông anh quả cảm! Nhưng dù khổ cực thế nào đi nữa, tôi vẫn biết chắc chắn rồi MỌI VIỆC CŨNG SẼ QUA, và anh tôi chắc chắn sẽ thành đạt. Tôi lại nghĩ về Robert, ngày ấy năm 1985, ông cũng quyết tâm không kiếm việc, chịu cơn đói khổ giày vò ở tầng hầm nhà người bạn để tìm cách tạo lập cơ nghiệp riêng của mình. Tôi nghĩ về Vikrom Kromadit, tay không dựng cơ đồ với thời kì đầu của ông đói khát cùng với một vài đồng trong tay… Tôi nghĩ về Donald Trump thời kì khủng hoảng nợ đến hang tỉ đô la… Tôi nghĩ đến anh tôi. Nhưng tôi biết đó mới là con đường duy nhất đến với sự giàu có, đến với đỉnh cao của cuộc đời.
Em gái tôi ngoài giờ học phải chạy khắp nơi kiếm 3, 4 việc làm thêm, có lẽ chưa bao giờ áp lực tiền bạc lại lớn với nó như vậy. Nó đã có tư duy triệu phú, và tôi lại lo cho nó nữa chứ, thật nực cười cho thằng anh khinh người này.
Ba mẹ tôi, thời lập nghiệp, từ ngày vào Nam cỡ bằng tuổi tôi bây giờ, bắt đầu khai hoang lập nghiệp, ban ngày làm rẫy của người ta, ban đêm làm cho rẫy của mình. Nhiều năm trời đằng đẵng, cuối cùng có cơ nghiệp như hôm nay. Tôi với em tôi thường nói, nếu xưa bố tôi biết những khóa học làm giàu như chúng tôi đã học, không biết tiền đồ của ông đã lớn như thế nào. Tôi biết dù chưa được học, nhưng bố tôi đã có tư duy triệu phú. Trong ông, tôi luôn nhận ra chữ "bền chí kiên gan" và "nghĩ lớn". Ông bố tuyệt vời! Nếu ai hỏi tôi về ước mơ của mình là gì, tôi nói tôi có 6 ước mơ, và  không cần suy nghĩ, tôi nói ngay ước mơ đầu tiên hiện lên trong đầu là tôi sẽ dẫn ba mẹ tôi du lịch vòng quanh thế giới, nào dạo chơi trên đường phố đầy nắng sớm ở Paris, nào đứng ngắm nhìn Cầu cổng vàng với ánh mắt thật mãn nguyện trong ánh hoàng hôn, và nhiều nhiều nhiều hơn thế nữa.
Mải mê trong bóng tối… Không còn cảm giác gì về món mình đang ăn cả.
Tôi ghé tiệm tạp hóa mua dây nấu nước cùng hộp cà phê, đã hơn nửa năm rồi tôi không uống cà phê, nhưng những ngày sắp tới tôi phải thức khuya và dậy sớm…
Về nhà, anh tôi vẫn chưa về, điện thoại lại rung lên nhận được tin nhắn “ anh phải đi xuống miền tây, chắc chủ nhật mới về”...

0 comments:

Post a Comment

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang