Tôi vẫy tay chào thằng Minh, mắt nó hơi đỏ, hình như nó vừa khóc với gia đình nó.
Tôi ôm thằng Hiếu và chào tạm biệt! Thằng Hiếu ôm ba mẹ nó, vỗ vai bồm bộp. [nó ăn mặc hơi lết thết, tóc tai hơi bù xù, có lẽ là dân đi máy bay chuyên nghiệp ^^]
Tôi chào ba mẹ của thằng Minh !
Tôi lại bắt tay ba mẹ của thằng Hiếu tới lần thứ 3 rồi, chúng tôi thăm hỏi nhau vài lời và chào tạm biệt, nhìn họ bước vào xe và dần mất hút. Tôi nói với họ, hi vọng tôi có thể lên Đắc Lắc chơi tết ngày thằng Hiếu trở về.
Tôi không biết từ bây giờ tôi còn đi xe trên đường Bình Thới hay Minh Phụng nữa hay không, và còn vào hẻm chó đái của thàng Hiếu hay không; rồi còn đi ăn cơm gà Hải Nam hay bò bít tết Tô Hiến Thành với ai nữa hay không; và còn uống sinh tố trước trường với ai nữa ? ^^
----------------------------------------------
Tôi quay lại cổng số 1 và số 3 tìm lại những người bạn trong công ty tôi cũng đi Sing học chương trình MMI của T.Harv , nhưng họ đã vào trong làm thủ tục…
Tôi lững thững quay về một mình, chầm chậm bước qua bãi cỏ mà tại đó có ghi “ Xin đừng dậm chân lên cỏ”. Mặc kệ, tôi cứ bước… mãi mê nghĩ những gì mông lung lắm, về vài người bạn cùng chí hướng với tôi … Chỉ mình tôi giữa một không gian rộng lớn… mình quá nhỏ bé trong cuộc đời, quang cảnh xung quanh thật lạ lẫm…
Xung quanh tôi toàn những lời thông báo từ các loa dội vào tai tôi, giọng nói ngang đều không hề có cảm xúc gì, dù chỉ là một tẹo, tiếng taxi chạy inh ỏi, tiếng kèn toét toét của bảo vệ, …
Tôi vào bãi và chầm chậm dắt xe ra cổng - Có lẽ tụi nó đang ngồi đâu đó ở Sân Bay quốc tế và nói chuyện về tối nay ở bển.
Tôi chạy về trong mưa nhẹ, chú ý nhìn mọi thứ dọc đường đi và suy nghĩ quãng đời sắp tới - Có lẽ tụi nó cũng vậy, cũng đang suy nghĩ về quãng đời sắp tới của tụi nó.
Còn các bạn cùng đại học khác của tôi, có lẽ họ đang mải mê làm việc ở công ty của họ. Tối nay chúng tôi sẽ gặp nhau ở lớp cao học.
------------------------------------
Tự nhận những suy nghĩ của tôi đã khác xa so với 4 tháng trước quá nhiều, quá nhiều thay đổi, có thể nó sẽ gây nhiều mâu thuẫn trong các mối quan hệ bạn bè đại học của tôi. Quả thật sự khác nhau về mind-set đã làm tôi và bạn khó xử.
Dù vậy, nhưng chấp nhận, tôi vẫn chọn con đường của mình. Tôi đang biết rõ tôi đang nhìn thấy tôi trong 10 năm tới. Và tôi sẽ giữ mãi cảm xúc cực kì mãnh liệt ngay lúc này để quyết tâm trở thành con người mà tôi đang nhìn thấy. Vì tôi tin chắc mình có suy nghĩ của người thành công. Hãy chờ xem !
Tôi sẽ luôn ghi nhớ bài hát “You can be right or you can be rich” mỗi khi tôi chùn bước, tôi sẽ cùng song hành với nó đến ngày thành công !
Đến tận lúc này, tôi vẫn còn bàng hoàng về sự thay đổi sau những khóa học bắt nguồn từ T.Harv;
nào Millionaire Mind Intensive;
nào Train the Trainer;
nào Guerrilla Business Intensive;
nào Ultimate Leadership Camp;
nào Mission to be Millionaire;
nào Enlightened Warrior Training;
nào Making The Stage !
Tôi luôn tự hỏi tại sao trên đời lại có những khóa học ghê gớm đến vậy và cũng không hề ngạc nhiên vì sức lan tỏa của chúng lại mạnh mẽ trên toàn thế giới như hiện nay.
0 comments:
Post a Comment